Thiền

25/09/2020
thien

Đường trần huyên náo... nhân sinh vội vã... dòng đời ngược xuôi muôn lối... tuổi trẻ nhiệt huyết, bồng bột, ta khờ khạo gói hết chấp niệm phàm trần làm hành trang dọc ngang phiêu bạt...

Đi qua bao non cao rừng thẳm, nhìn ngắm bao biển rộng sông dài, và lặng nghe bao đốm vỡ phế tích, có những việc tưởng chừng như không thể chịu đựng cũng đã chịu đựng, có những chướng ngại tưởng như không thể vượt qua cũng đã vượt qua, cũng có những thứ tưởng như không thể đánh mất cũng đã đánh mất.

Cứ ngỡ sau bao thăng trầm, có thể nhìn thấu mọi việc trong thiên hạ mà không hề biết rằng: Hồng trần như huyễn mộng, nửa đời cố chấp đánh đổi tất cả cuối cùng chỉ còn lại tịch mịch nơi đáy mắt; Giữa thiên trường địa cửu, vạn dặm giang sơn, đời người thoáng chốc đã tà huy, bụi mờ đường mê, gót chân bao năm xuôi ngược;

Làm khách ngàn dâu, khóc khóc cười cười trên dòng sông sinh tử, bến xưa duyên thiền vắng lạnh, trăm tình nhẹ bay; Lênh đênh chân trời góc bể, hà phương hư huyễn, gối mộng Nam Kha, bóng thuyền ngày càng xa xứ...

Thời gian nhẹ trôi, bao lần lỗi hẹn giang hồ giữa hồng hoang sương nước mới hiểu nơi quán trọ điêu tàn, vạn vật vô thường, vạn pháp tùy duyên sinh diệt.

Vật đổi sao dời, mây trôi gió thoảng, sau bao thương tích bể dâu, chẳng thể ngờ giờ đây có thể đổi phức tạm lấy đơn giản, dừng gót phong vân nơi đình gác chiêm ngưỡng khoảnh khắc hoa nở; trang nhã ung dung, khiêm nhường ngắm một giọt sương trời; tâm yên trí định, lặng nghe một tiếng chuông chùa; tháng năm hào sảng, mỉm cười như thị, gói đại bi trong tim đi giữa nhân gian....