Thành phố tôi yêu - Tản văn của Minh minh

25/09/2020
tha-nh-pho-toi-yeu-ta-n-van-cu-a-minh-minh

Thành phố tôi yêu...
Chiều nào đi làm về cũng k bỏ đc thói quen dành thời gian đứng trên cây cầu vượt nì,phóng xa tầm mắt ..về phía từng luồng xe lấp loáng ánh đèn..Hà Nội mùa này, những cơn gió đi hoang mang trong mình cái nét ngạo nghễ rất riêng...nó cuộn trong lòng tất cả những khao khát ,ngưỡng vọng,yếu đuối,đam mê...chỉ khoác lên mình chẳng có gì hơn ngoài chiếc áo buốt lạnh,hanh hao đến khô khốc...gợi cảm giác như người đàn ông phong trần dù bề ngoài có hoang tàn,bất cần đến đâu,thẳm sâu cũng luôn muốn,luôn dành bờ vai rộng, vòm ngực ấm che chở cho người phụ nữ của mình dù chẳng bao giờ nói ra,chẳng oán thán 1 lời ....
Có lẽ,nép mình trong cái tê tái của từng đợt gió Bắc ...là cách để cái tôi bản ngã được nguội bớt...để hiểu và trân trọng hơn quan trọng ko phải là nắm tay nhau đi đc bao xa...mà là trên con đường ấy,ta đã dành đc cho nhau những gì...
.....chờ cơn gió Đông Phong ấy ....