Tản văn nhớ mẹ

25/09/2020
tan-van-nho-me

Có cái áo mới, mặc mãi, mặc mãi cho tới khi người ta phát hiện ra và bảo :" sao mặc mãi một cái áo vậy" thì mới giật mình nhận ra, lâu nay quần áo toàn 1 kiểu, cùng 1 size và 10 cái 1 mầu như nhau....

Cuộc sống cũng thế, Người ta cứ nghĩ mình có 2 đôi tất, thay nhau đi ngày chẵn, ngày lẻ, t7 chủ nhật còn bên xanh, bên đen... mà không biết rằng, trogn hộc tủ, có sẵn hàng trăm đôi tất mầu xanh, hàng trăm đôi tất mầu đen. Cứ 1 tháng lão nạp mới đi giặt 1 lượt cho đỡ mất thời gian.

Việc tương tự cũng thế, có lúc trong người không có tới 10.000 chứ đừng nói 100.000 vnđ nhưng không phải vì thế mà ta nghèo, ta hèn. Hạ mình đi vay tiền bạn bè, anh em, bố mẹ không phải ta quá nghèo, mà đơn giản, trong thời khắc đó, ta cần sự quan tâm và giúp đỡ... mỗi người một chút, mới thành đại sự được.

Có kẻ ngồi lê đôi mách lại nói rằng, có 2 triệu cũng đi vay... thực là chẳng hiểu gì về lẽ sống còn ở đời cả. Những người này, lão chẳng thèm chấp bao giờ, nói gì tới việc tới thăm nom mà được đón tiếp. Từ chối ngay lập tức cho rảnh chuyện.

Có người từ quê lên, bao năm chẳng biết Hà Nội là tên gọi cái nơi nào. Bấu víu sự quen thân, bảo mình ra bến xe đón rước, trong khi từ xưa tới nay, chỉ quen đón mẹ, đón cha, đón người quan trọng. hà cớ gì một người cùng quê, quen sơ với bố mà mình lại phải bỏ công , bỏ việc đi đón với rước. Trong khi người ta chỉ là lên Hà Nội chơi cho biết. Chẳng lẽ cứ thấy mình lúc nào cũng đọc sách thì là rảnh, là an nhàn chắc... Mệt.

Nhiều người cứ muốn chết lại gọi mình, Bảo, tôi muốn chết, a có cách nào khuyên tôi..Mình lại lạnh lùng bảo " vậy mày chết đi. tao hứa sẽ chôn mày tủ tế" nó lại khùng lên quay sang bảo ' Đồ dở hơi".......... thế thôi, lại ko muốn chết nữa. Âu cái cách giúp người ta vượt qua khủng hoảng là Nhấn cho nó vào tâm của khủng hoảng, đi qua nó là hết luôn.

Mẹ gọi điện thoại, có hỏi han vài câu, xong lại hỏi han người khác. Nhiều lần như thế, mình bảo, Tốt nhất mẹ nên gọi điện cho những ng mẹ cần thông tin, đừng thông qua con, con có phải trạm trung chuyển của các loại thông tin đâu. Vậy mà sau đấy, lần nào gọi điện thoại cũng phải mất ít nhất nửa giờ... hết chuyện khỏi đau đầu chưa, có gì mới ko, Công việc nặng quá không, HN có nắng không rồi chuyển sang cả Con bò nhà hàng xóm hôm qua chết rét...

Nhiều khi cứ muốn bố mẹ được ăn 1 bát phở ngon lành mà vẫn chưa làm được vì mỗi khi mẹ lên thì bố ở nhà, bố lên thì mẹ lại ở nhà. Chung quy chỉ vì mấy con lợn, con gà nên lúc nào cũng phải có người ở nhà canh nom.... Đợt bố lên, được dẫn đi ăn phở Bách Khoa, ăn xong khen ngon, hỏi bao tiền, mình giả vờ 15.000 bố ạ, cả quẩy nhé. Về khen lấy khen để, Hà Nội thật dễ tiêu tiền quá.

Khi mẹ lên, cũng dẫn ra quán đó, Mẹ tính thương con, vẫn cứ nghĩ nó sinh viên làm gì có tiền, nên lăng xăng trả tiền. 2 bát, + quẩy = 75.000 ( là kèm thêm cả trà đá). trên đường về, thấy mẹ lẩm nhẩm tính mãi ra thành đâu 2 cân Gà thịt, bằng đâu gần 38 quả trứng gà ( trứng gà 2000 vnđ/ quả)

Cuộc sống vô cùng vô tận, nhiều kí ức, buồn vui lẫn lộn, thỉnh thoảng ùa về. Mình có khi 3 ngày chả ăn uống gì, vẫn sống nhăn răng, vẫn làm việc hùng hục như con trâu sắt, không biết mệt mỏi là gì, nhưng cũng có ngày, nổi nóng, ăn 1 lúc cả 3 bát phở, 10 quả trứng gà... Có hôm lên cơn bực dọc, nửa đêm ra ăn 1 mình 1 con vịt nướng, uống dăm li rượu gạo quảng cáo ở quê nhưng toàn mùi cồn, rồi về nhà đi ngủ.... Ngày mai thức dậy lại quên sạch những gì đã diễn ra.

Tôi là thế đấy, là kẻ chẳng coi trời đất là cái gì, chẳng coi ai ra cái gì bao giờ, Mọi thứ là bình đẳng, Không rào cản ngôn ngữ, không rào cản thân xác.. chẳng có rào cản gì cả. Một mình, một đường, một mình một phong cách..... một phong cách của Chiến Thần.

NVL. Mùa hoa Cúc Họa Mi, - Mùa Yêu Thương.