Nhớ Mùa Thu Tháng 10

25/09/2020
nho-mua-thu-thang-10

Chia tay.

Nhiều năm trở lại Hà Nội, tôi lại gặp em. Vẫn mái tóc dài ngang lưng, nay có thêm màu hạt dẻ chứ không đen láy như trước, nhưng vẫn bóng mượt. Thói quen gội đầu bằng bồ kết lá tre của em vẫn chưa thay đổi, dẫu cho giờ có quá nhiều thứ phụ kiện, phụ họa, hóa chất trợ giúp. Đôi môi trái tim căng mọng, đỏ như quả hồng mà tôi vẫn trêu là gần đỏ bằng môi anh. Vẫn thế. Vẫn cười tươi như thủa nào... Tưởng như thời gian ngừng lại ở đó.

Đôi mắt em, đã có vài nét nhăn nhăn gợn nhỏ mỗi khi cười khoái trí, lúc tôi nhắc lại chuyện em mặc quần dài, rồi xắn lên tận bẹn mỗi lần ra đồng bắt cua, đi cắt cỏ cùng nhau. Nhớ à, nhớ mùa lúa lên, mùi hương thơm ngát không, mùa tháng 10, chưa cười đã tối, chỉ nhanh nhanh kết thúc việc 1 ngày, tối còn hẹn hò 15 phút..

Ngày đó thì cũng chẳng có nơi nào mà chơi, cũng chẳng có quán cafe, hay quán ốc như bây giờ. Quê nghèo, chỉ lang thang ngắm trăng tàn với ngửi rơm cùng nhau là thú chơi tao nhã của thanh niên mới lớn.

Vào một ngày, em bảo, sao mình không mặc quần ngố hoặc quần đùi đi, sao suốt ngày phải quần dài, nóng quá.

Thật ra, cũng muốn phá cách, muốn bung khỏi cái lề thói cũ.Nhưng mà định kiến khó bỏ lắm, Em bảo, nhờ anh mà tới giờ, e cũng không bao giờ mặc quần quá gối ra ngoài đường.

Em xa tôi vào mùa thu tháng 10 của nhiều năm về trước. Bỏ lại tôi với những nỗi nhớ xa dần trong bóng đêm, của những bình minh thức giấc và cả những chiều tan trong mưa dông. sau những giờ lên lớp.

Có ai tin được. Chúng tôi thân thiết với nhau, như tay trái với tay phải, như mắt trái với mắt phải. Để rồi vì 1 cái gì đó, vì 1 điều gì đó, E xa tôi.

10 năm có lẻ rồi. Nhanh quá. Mình chủ động gặp nhau, chứ không phải tình cờ như trong phim. Số máy của em 10 năm chưa thay, số của anh cũng vậy, ta nhớ số nhau, và không bao giờ lưu tên trong điện thoại. Nhiều người cũng tò mò, nhưng không bao giờ tìm được ở nơi không phải là bộ não của hai người.

Chồng em biết tôi, thậm chí còn ghen tuông điên cuồng khi thời gian thấm thoắt trôi anh ta biết về mối quan hệ trước đó của em và tôi. Ghen đấy, nhưng làm được gì nào.... Cái đến trước, không có tội của nó. Tôi hay nghĩ vậy.

........
- Anh sống có hạnh phúc không?

em mở đầu như thế, bao giờ cũng thế, vẫn nói với tôi những điều bắt đầu của nhiều năm về trước. Nhớ cái ngày xưa, sáng nào cũng nt, " A S C H P K"
- H P V C E
( hạnh phúc vì có em)

Chúng tôi cùng cười, òa lên trong đó 1 tình thương yêu khó mà diễn tả được. Xa rồi, thời tôi sinh viên, nghèo , khốn khó, từng đồng vất vả của bố mẹ được tôi chi dùng hợp lý.Nhưng em vẫn đối xử với tôi y hệt cái ngày xưa. Em nói, xa anh 10 năm, e cứ tưởng dài như 40 năm rồi anh ạ. Nhưng gặp anh ở đây, chuyện cũ lại như ngày hôm qua thôi...

- Anh cũng cảm giác vậy. Em ăn gì nào?

Vẫn món ngày xưa, Cơm trắng, trứng rán, cà pháo và canh cua rau mồng tơi.

- Em gọi cho anh ăn à,giờ anh ko thích mấy món này nữa.

+ Thôi đi anh, 20 năm a thích, tức là cả đời a sẽ thích, nên sau 10 năm, a đừng nói a ko thích, nghe ko hợp lí đâu ông giảng viên khó tính ạ.

.........
Đúng là tôi vẫn chỉ thích ăn mấy cái món này. Có chăng hơn là KHoai sọ hầm xương.
- Ở đây có thịt băm hấp cơm ko em?

+ Có anh ạ, Đợi em 20 p a nhé?

Cô nhân viên nhẹ nhàng trả lời tôi.

Em sống thế nào rồi, con bé có gặp rắc rối gì không?

- A Hòa yêu con bé lắm, a ko phải lo đâu. chuyện này khó giải thích a ạ. Nhưng e không cần phải giải thích với ai. Anh bây giờ, sao già hơn em nghĩ thế, a không vui à.

- anh thì có gì mà không vui. Lúc nào a cũng vui.

+ Tù lúc gặp e, anh mới cười có 3 lần, trong khi trước đây, e nhớ a cười suốt, chẳng có việc gì, a cũng tạo ra việc để vui cơ mà. Kể cho em nghe đi, đã có chuyện gì.

+ Chuyện dài lắm...

......................................
Đêm về, con đường như rộng hơn, dài hơn, sáng hơn, và nhiều khoảng tối hơn. Mỗi đứa 1 xe như ngày nào, nhưng h ai cũng xe ga chứ ko còn xe đạp như trước nữa.

+ Cảm ơn anh đã đưa vợ tôi về. 
Người đàn ông to lớn, chững chạc , đứng trước cửa nhà chìa bàn tay thô ráp của anh ta về phía tôi.

+ Vâng, chào anh Hòa, 10 năm rồi mình mới lại gặp nhau.

+ Anh vào nhà chơi 1 chút đã hẵng về.

+ Vâng, Cảm ơn anh.

......................

Chẳng ai, chẳng một người nào. Có thể sau 10 năm vẫn yêu nhau, vẫn thương nhau, vẫn dành cho nhau 1 sự tôn trọng đáng kinh ngạc. Hiểu nhau tới tận nguồn của đời nhau để rồi, không còn khoảng nào cách ngăn được nữa. Chúng tôi, nói chuyện, như anh em một nhà chứ không phải là những người bạn.

- Chia tay cặp vợ chồng trẻ, tôi chợt nhận ra mình thật sự lạc lõng giữa cuộc đời chìm nổi này. Về thôi. Về với nơi mình vẫn sống thôi, nơi mình có thể ngắm bình minh sớm hơn mọi người và thấy trời khuya muộn hơn.

...... Chắc vài tuần nữa, Tôi sẽ rời khỏi Hà Nội và ra đi. Tới nơi chân trời mới, thật xa để có thể chiêm nghiệm lại đời mình trước khi quá muộn.

Đi . KHông phải để trốn chạy.
Đi. là để giữ lại sự yêu thương.

Cảm ơn em. Lucky. - người tôi yêu trọn vẹn tuổi thanh xuân